Blog

Small text message

Nhật ký Nancy

14/9/06 - - 0 Comments

Vị ngọt của rung cảm đầu đời biến thành trái đắng khi Nancy, cô bé 14 tuổi bị cưỡng hiếp và nhiễm HIV. "Nhật ký Nancy" là những ghi chép xúc động chân thành của một thiếu nữ dũng cảm.

- Tên sách: Nhật ký Nancy.
- Tác giả: Nancy.
- Người dịch: Trần Hữu Kham, theo nguyên bản "It happened to Nancy" (Ts. Beatrice Sparks biên tập).
- NXB Trẻ, xuất bản theo thỏa thuận với Harper Collins Childrend's Books (chi nhánh của Harper Collins Publishers), tháng 8/2006.

Bìa cuốn Nhật ký Nancy.

"Thân tặng tất cả các bạn trẻ nghĩ rằng bệnh AIDS không bao giờ xảy đến với mình". Đó là lời đề tặng mà Nancy, tác giả và cũng là nhân vật chính của quyển truyện - nhật ký bày tỏ với bạn đọc.

Như tất cả những thiếu nữ khác ở độ tuổi mình, Nancy mang một tâm hồn lãng mạn, ngây thơ và nhiều giấc mơ đẹp về tương lai. Nhưng vì một lần bị gã trai mang tên Collin (mà Nancy nhầm tưởng là hắn yêu mình) cưỡng hiếp, cô bé mang mặc cảm tội lỗi và cuối cùng gánh chịu hậu quả nặng nề: bị lây nhiễm HIV/AIDS.

Bất kỳ tài liệu tuyên truyền hiểm họa AIDS nào, dù được viết với văn phong khoa học, số liệu cụ thể chi tiết nhất cũng khó có thể làm rung cảm người đọc như Nhật ký Nancy. Bằng thể loại nhật ký, tác giả bộc lộ được những suy nghĩ riêng tư, sâu xa nhất trong quãng đời ngắn ngủi vật vã với HIV/AIDS, đồng thời cho thấy một nội tâm trong sáng, hồn nhiên, luôn biết yêu thương và hướng thiện của một cô gái.

Chuyên gia tâm thần học hoạt động trong lĩnh vực AIDS, Dorean Hadley Staudacher nhận xét: "Nhật ký Nancy là một quyển sách có sức khuấy động tâm hồn sâu sắc vì nó đối mặt với bệnh AIDS một cách thẳng thắn, thực tế và trực diện. Có đến 30% bệnh nhân AIDS được phát hiện bệnh ở tuổi 20, nghĩa là hầu hết đã bị lây nhiễm HIV ở tuổi thiếu niên".

Tiếp theo đầu sách Hoa hồng giấu trong cặp sách vừa được NXB Kim Đồng phát hành tại Việt Nam, Nhật ký Nancy là một tác phẩm "người thật - việc thật", rất bổ ích cho giới trẻ để hiểu được giá trị của những món quà quý báu trong cuộc sống: Sức khỏe, Tình yêu, Thời gian, Ước mơ và Lòng dũng cảm...

theo evan.com

Bài viết & truyện sưu tầm trong tháng 7/2006

19/7/06 - - 0 Comments

Hai bát mì bò

13/7/06 - - 0 Comments

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh...

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này". "Ừ... ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.


Từ HTT.

Bạn đọc sưu tầm